Nhân vật & Sự kiện

Phương pháp của Samuel L. Jackson

21/08/2017

Lúc bài báo này lên trang (The New York Times ngày 3/8/2017 - ND), Samuel L. Jackson đang trên du thuyền lênh đênh Địa Trung Hải, có lẽ đang đứng ở đuôi quạt, vụt bóng chơi golf vào đại dương thăm thẳm.

“Bóng chơi golf là thức ăn cho cá, vậy là đúng về mặt môi trường,” anh nói một cách trấn an. “Và chúng bay tuyệt lắm.”

“Sam, giống tôi, không chịu nổi lũ ngốc,” Spike Lee nói. “Bạn không muốn Sam làm bạn mất mặt trên trường quay đâu.”

Mỗi năm, Jackson và vợ, nữ diễn viên LaTanya Richardson, dành một tháng dong buồm ở Italy và Riviera của nước Pháp với vài người bạn thân và thủy thủ đoàn 19 người.

“Tất cả chúng tôi có cơ hội để thực sự thư giãn,” một trong những bạn bè đó nói, Magic Johnson, điện thoại giữa mớ bòng bong những cuộc họp cho công việc mới của anh là chủ tịch hoạt động bóng rổ của Los Angeles Lakers. “Và nếu chúng tôi muốn nghe tiếng gào thét của đám đông, chúng tôi rời tàu và đi dạo. Thật điên rồ khi có chúng tôi ở Portofino. Người ta không biết phải bắt đầu với ai.”

Trong Phòng Khách tại khách sạn Peninsula, Jackson, 68 tuổi, không hứng thú với kiểu ầm ĩ đó. Trong bộ đồ tập luyện toàn trắng — mũ lưỡi trai, áo thun, quần short, giày đế mềm — ông gọi tôm hùm hấp (lobster roll) nhưng từ chối đĩa bánh mì.

Nhiều thập niên rồi, Jackson trở nên tinh tế hơn trong việc cân bằng giữa làm việc cực khổ với không làm việc. Ông là một trong những ngôi sao phim có doanh thu phòng vé cao nhất, cùng với Harrison Ford, Tom Hanks và Morgan Freeman. Phim của ông bao gồm những phần phim Star Wars và phim chuỗi Marvel, lồng tiếng cho những phim hoạt hình thắng đậm, một phim tài liệu chính trị, phim tâm lý hành động hào nhoáng và thường xuyên làm việc trong hệ sinh thái của Spike Lee và Quentin Tarantino.

Nhân vật sát thủ Darius Kincaid của Jackson trong phim The Hitman’s Bodyguard, ra rạp ở Việt Nam với tựa Vệ sĩ sát thủ

Trong The Hitman’s Bodyguard, phim hài cặp đôi ra rạp tuần rồi, bên cạnh Ryan Reynolds, ông vào vai Darius Kincaid, một sát thủ có trái tim yếu mềm. Giống Jackson, Darius cũng khắc nghiệt về công việc và thú vui.

Nhưng ở giai đoạn này của sự nghiệp, phong thái của Jackson đã ăn sâu thành bậc thầy kể chuyện của Hollywood. Một trong những tài năng đó là lưu loát với kiểu ngôn ngữ có thể được in trên tờ báo này nói chung khi nào liên quan đến mưu đồ của Nhà Trắng. (“Tôi ước Nick Fury có thể nguyền, nhưng ông ta không thể,” ông nói về nhân vật Marvel của mình.)

Thế nên thật an ủi khi những từ đầu tiên Jackson nói để mở màn The Hitman’s Bodyguard là “that’s mighty white of you.”

Ông đã ứng biến lời thoại này — lời nguyền, và cũng là châm chọc về chủng tộc; ban đầu kịch bản phim được viết với nhân vật Darius là người Ireland da trắng. Jackson thích bẻ hướng. Ông quá tỉ mỉ chuẩn bị và hết sức bất bình đối với những đồng nghiệp không làm vậy.

Với Ryan Reynold trong một cảnh phim Vệ sĩ sát thủ

“Sam, giống tôi, không chịu nổi lũ ngốc,” Spike Lee nói. “Bạn không muốn Sam làm bạn mất mặt trên trường quay đâu.” Ông rú lên một kiểu rú mang dấu ấn của ông. “Kể cả tôi, việc đầu tiên trong buổi sáng ở trường quay, tôi gõ cửa: ‘Tôi đem bữa sáng cho ông nhé? Ông muốn dùng gì?’”

Jackson thừa nhận, “Tôi có thể là một đốc công khắt khe với một số đạo diễn.” Ông là sếp — trên phim trường, ông là vậy đó. Quyền chọn đi chơi golf hai lần mỗi tuần được ghi vào tất cả hợp đồng đóng phim của ông. Và ông dị ứng với những cảnh thêm vào. Ông nói, “Tôi ở đó nơi tôi có thể nói: ‘Ừ, ông biết đấy, chuyện đó sẽ không có trong phim, đúng không? Chúng ta đã làm rồi, chúng ta đã làm khi chúng ta làm chuyện này, kia và kia nữa. Tôi sẽ không đóng.’

“Rồi họ muốn gọi cho đại diện của tôi,” ông nói, cố định gương mặt thành biểu cảm mím môi thể hiện vẻ bực tức ngạo mạn quen thuộc của Samuel L. Jackson. “Cứ đi mà gọi, vì tôi sẽ không đóng. …” — bạn biết chuyện này sẽ đi đến đâu.

Jackson đến New York vào đêm Halloween năm 1976, và trong nhiều năm tìm đường trở thành diễn viên sân khấu, lăn lộn với một nhóm sẽ trở thành những gương mặt định nghĩa một thế hệ: Denzel Washington, Wesley Snipes, Alfre Woodard. “Chúng tôi góp tiền và cùng ăn, cùng tiệc tùng cuối tuần với nhau, đến cùng những văn phòng dành cho người thất nghiệp,” ông nhớ lại.

Nhân vật Nick Fury của Jackson trong các phim Marvel

Ông là người thường xuyên ở Public Theater, về sau đóng thay cho Bill Cosby ba mùa The Cosby Show, và cuối cùng được tuyển cho “trại hè Spike Lee”, như cách ông gọi.

Từ đó, ông đã làm việc không ngừng nghỉ, và cuống cuồng, phần vì cuộc trò chuyện cách đó đã lâu với một đạo diễn chọn vai nói rằng ông ta không chấp nhận diễn viên nào nghỉ giữa các vai diễn hàng tháng trời. Jackson không nề hà phim lớn nhỏ, hoạt hình và người đóng, phim điện ảnh và quảng cáo. Ông nói say sưa về quảng Capital One của ông. “Tôi nhớ mình đang ngồi nhà và xem quảng cáo đó và cuối cùng tự nhủ: ‘Trong ví mình có gì? Trong ví mình có gì? Trong ví-mình-có-gì? Sao mình có thể nói như thế?’” ông kể. “Thế nên khi chuyện đến, thì không thành vấn đề với tôi.”

Bên cạnh đó, ông chỉ ra, ông đã đóng quảng cáo cho Barclays Bank ở Anh cách đây hơn chục năm. Ông nhắn tin cho trợ lý của ông, Volney, bảo anh ta đem laptop đến và mở xem trên YouTube. “Cừ lắm,” Jackson nói, nhấp chuột cho hết và tìm một cái nào có vẻ được quay trong gió mùa. “Cái này hay ác. Tôi thật đáng thương.”

Sợi chỉ gắn kết tất cả tác phẩm của anh là không thể phá vỡ, và hết sức đặc sắc. “Âm điệu Samuel,” là cách Raoul Peck, đạo diễn bộ phim tài liệu I Am Not Your Negro về James Baldwin, do Jackson dẫn chuyện, miêu tả. “Giọng điệu của anh, âm thanh mà anh tạo ra, ngữ âm khác biệt, cường độ khác biệt.”

Từ trái qua: Taron Egerton, Colin Firth và Samuel L. Jackson trong vai một doanh nhân có mưu đồ xấu xa điên rồ trong phim Kingsman: The Secret Service

Jackson ghi lại tất cả những phần ông đã làm cho bộ phim đó trong một ngày ở Bulgaria, nơi ông ghi hình The Hitman’s Bodyguard.

“Tôi không chỉ tìm kiếm người có kinh nghiệm diễn xuất tuyệt vời, mà còn là người có cái điều tôi gọi là uy tín đời thường,” đạo diễn Peck nói. “Người có thể nói thật trước quyền lực.”

Jackson, sinh ra và lớn lên ở Chattanooga, Tenn., đã làm thế từ khi ông vào Morehouse College ở Atlanta mùa thu năm 1966. Ở đó, ông nhanh chóng bị thu hút với những cựu binh Việt Nam mà ông gặp trong khuôn viên trường, cuối cùng, là với những nhà hoạt động như H. Rap Brown và Stokely Carmichael, với một sự chệch hướng qua nhạc rock ảo giác, thuốc gây ảo giác và trang phục gây ảo giác. “Tôi như kiểu ngoại đạo,” ông nói.

Giờ đây, ông câu nệ phong cách hơn. Sau khi Giorgio Armani làm áo khoác cho “Shaft”, ông bắt đầu làm quần áo cho Jackson, yêu cầu một bộ lễ phục tiệc tối màu cà tím mà bây giờ là bộ sưu tập thường trực của Armani. Xuân năm nay, Jackson là ngôi sao của chiến dịch quảng cáo Brioni, và giờ ông có một phòng đầy vest và giày thiết kế riêng. (“Một quá trình đồng bóng,” ông nói.)

Quyền chọn đi chơi golf hai lần mỗi tuần được ghi vào tất cả hợp đồng đóng phim của ông

Ông còn tính toán bộ đồ chơi golf từ tối hôm trước: “Tôi bước vào buồng quần áo nói, ‘Quần short này, áo thun kia, đôi vớ nọ.’” Ngày nay, nếu ông không đang trên phim trường, thì là đang trên sân golf. Những bạn chơi thường xuyên với ông gồm Anthony Anderson, Charles Barkley, Kenny G and Darius Rucker, và ông nói ông còn chơi golf với hai vị tổng thống, Bill Clinton và Donald J. Trump.

Chơi golf, Jackson nói: “Bạn sẽ biết người nào kiên nhẫn, người nào hay thay đổi hoặc đố kỵ. Có những người đánh giá cao những năng lực mà thực ra họ không hề có.”

Nhưng Jackson biết chính xác mình giỏi đến mức nào. Và dù trục trặc là không thể tránh được, người ta luôn có thể sửa chữa bằng một cú bạt khác: “Tôi đã đóng một phim dở, tôi không nghĩ đến nó nữa.”

Dịch: © Ngân Mai @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The New York Times