Nhân vật & Sự kiện

Cân cả gánh nặng tài năng: Tại sao Nicolas Cage là ngôi sao bị hiểu lầm nhất Hollywood

23/04/2022

Trong bộ phim mới Gánh nặng ngàn cân của tài năng kiệt xuất, Cage tự đóng chính mình và trêu chọc nhân vật hình mẫu của khách hàng của mình. Nhưng không nên lãng quên tài năng thực sự của anh.

Nicolas Cage là một diễn viên giỏi hay tệ? Có thể trả lời là cả hai đều đúng.

Leaving Las Vegas: vai diễn lấy Oscar của Cage

Trong một tập phim sitcom Community, việc cố gắng tìm câu trả lời cho câu hỏi tầm cỡ vũ trụ này khiến Abed Nadir suýt phát điên.

Một mặt, Cage lấy Oscar với Leaving Las Vegas năm 1995, và đã làm việc với đủ mọi người từ Martin Scorsese đến David Lynch và Werner Herzog. Và mặt khác, kể từ những năm 2010, tên của anh đã trở thành đồng nghĩa với những bộ phim hành động dành cho phát trực tuyến thiếu cốt truyện nhưng thừa cháy nổ, khiến các nhà phê bình chế giễu và cộng đồng trực tuyến mỉa mai lại thêm các clip tổng hợp trên YouTube với những tiêu đề chẳng hạn như “Nicolas Cage freak outs” (tạm dịch “Nicolas Cage quái chiêu”) đổ thêm dầu vào lửa.

Tuy nhiên, cứ vài năm một lần, anh lại có một màn trình diễn khiến cả thế giới phải nhìn nhận lại anh lần nữa: diễn xuất tinh tế của anh trong vai một cựu tội phạm trong Joe (2013), miêu tả nỗi đau khổ chết lặng, nuốt hết vào lòng của anh trong Mandy (2019) hoặc gần đây nhất, vai diễn tan nát trái tim là một người đàn ông nỗ lực cứu con lợn tìm nấm truffle yêu quý của mình trong Pig (2020). Mỗi lần, bất chấp sự ca ngợi mà anh đã nhận được trong suốt sự nghiệp, thể nào các nhà phê bình cũng bất ngờ trước khả năng của anh.

Trong Gánh nặng ngàn cân của tài năng kiệt xuất, Cage đóng vai chính mình khi anh hình thành một mối quan hệ họ hàng bất đắc dĩ với một siêu fan (Pedro Pascal)

Lần này, bộ phim đưa anh trở lại với sự ưu ái của giới phê bình là phim hài hành động The Unbearable Weight of Massive Talent (phát hành ở Việt Nam từ ngày 22/4/2022 với tựa Gánh nặng ngàn cân của tài năng kiệt xuất), Nicolas Cage đảm nhận một thách thức khác thường nhất, và chắc chắn là siêu đẳng nhất, trong sự nghiệp. Anh đóng vai “Nick Cage”, phiên bản hư cấu của chính anh, một ngôi sao điện ảnh thất vọng không chấp nhận giải nghệ và sống cuộc đời quanh quẩn xó nhà. Cage này là một người mê điện ảnh háo hức muốn nói không ngừng về The Cabinet of Doctor Caligari, và tìm thấy mối quan hệ họ hàng bất đắc dĩ với một siêu fan của Cage (do Pedro Pascal thủ vai), người này trả anh 1 triệu đôla để xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của hắn — chỉ để phát hiện thì ra cái tay hâm mộ này là một trùm ma túy khét tiếng.

Nếu nói về tưởng tượng ma mãnh, thì Gánh nặng ngàn cân của tài năng kiệt xuất không có gì quá thách thức: nó ăn sâu cơn cuồng Cage đã tràn ngập internet trong chừng một thập kỷ hơn và biến điều đó thành một phim huynh đệ dễ tiếp cận không quá lạm dụng tính ngoại thân phức tạp, thay vào đó để cho anh tự giễu cợt không phải bản thân mà chính là tính cách dị thường, quái đản khán giả sẽ nghĩ ngay ra trong đầu.

Một trong những trò đùa có sẵn của bộ phim, dựa trên khía cạnh cốt lõi về sức hút của Cage, là lời hứa rằng anh có thể làm điều ngớ ngẩn hoặc ngông cuồng bất cứ lúc nào: quay lại và làm mặt làm mày cho đến khi mắt anh lồi ra một cách bất thường, hoặc đột ngột cao giọng. Như Megan Mitchell, người đồng sáng lập liên hoan phim Cage-a-rama theo chủ đề Cage, miêu tả, “Cage là vậy đấy. Chuyện gì cũng có thể xảy ra bất cứ lúc nào.”

Cage trên trường quay Wild at Heart

Tại sao Cage độc nhất vô nhị

Là một ngôi sao điện ảnh, không gì miêu tả Cage đúng hơn bốn từ độc nhất vô nhị. Anh nổi lên trước khi còn cái thời đại ám ảnh người nổi tiếng, vậy mà giờ đây lại được văn hóa “cuồng thần tượng” trực tuyến đi theo. Anh gắn liền với cả nghệ thuật cao lẫn thấp; anh vừa nghiêm túc với nghề vừa tự ý thức hình tượng ngôi sao của mình. Có hơn 20 podcast chuyên mổ xẻ sự nghiệp của nam diễn viên; một subreddit r/onetruegod thu thập tất cả mọi thứ về Cage; các liên hoan phim chỉ chiếu phim Cage ở châu Âu và Mỹ; và một cuốn sách mới, Age of Cage, dùng để khám phá lịch sử đang thay đổi của Hollywood thông qua lăng kính Cage.

Các nhà làm phim và bạn diễn kính trọng anh. Lynch, đã chỉ đạo anh trong Wild at Heart năm 1990, gọi Cage là “nhạc sĩ nhạc jazz của diễn xuất Mỹ.” Guillermo del Toro gần đây tweet rằng “chưa từng có, cũng như sẽ không bao giờ có diễn viên nào như Nicolas Cage. Một bậc thầy.” Scorsese, đã chỉ đạo Cage trong phim Bringing Out the Dead, miêu tả phong cách diễn xuất của anh là “gần như phim câm, giống Lon Chaney.” Ethan Hawke nhấn mạnh Cage là “diễn viên duy nhất kể từ Marlon Brando thực sự làm được điều gì mới mẻ với nghệ thuật.”

Nhưng sự tôn thờ này vẫn không giải thích được mức độ sùng bái Cage. Có phải vì anh thuộc nòi giống minh tinh không nhận ra mình là ngôi sao điện ảnh mà chúng ta không còn thấy nhiều nữa không? Loại meme tốt nhất của con người? Đúng là một diễn viên thực sự giỏi? Hay tất cả những điều đó?

Một bài hồ sơ về anh trên Washington Post đã hỏi: ‘Liệu Nicolas Cage có thể đóng vai một gã bình thường không?’ Đáng lẽ phải hỏi là: ‘Nicolas Cage có muốn đóng vai một gã bình thường không?’ Ảnh: Cage trong phim Bringing Out the Dead

Nicolas Cage trên thực tế là phát minh của Nicolas Coppola, cháu trai nhà làm phim (và nhà sản xuất rượu) Francis Ford Coppola, người đã quyết định bỏ cái họ nổi tiếng để giảm bớt áp lực đi kèm với nó. Cái tên “Cage” được lấy cảm hứng từ cả siêu anh hùng trong truyện tranh Luke Cage và nhà soạn nhạc thử nghiệm John Cage — gói gọn hoàn hảo thế chênh vênh giữa chủ nghĩa dân túy chính thống và chủ nghĩa tiên phong phá cách mà anh đã đi trong suốt sự nghiệp của mình.

Rõ ràng, chú Francis không quá hài lòng về quyết định này — nhưng ông vẫn mời Cage tham gia các bộ phim The Outsiders (1983), The Cotton Club (1984) và Peggy Sue Got Married (1986). Chỉ có một phim duy nhất mà Cage được ghi là “Nicolas Coppola”: phim hài tình dục tuổi teen năm 1982 Fast Times at Ridgemont High, trong đó anh đóng vai một nhân viên nhà hàng bánh mì kẹp thịt không có tên.

Với vai diễn điện ảnh thứ hai, trong phim lãng mạn hài tuổi mới lớn Valley Girl (1983), khi đó anh đã lấy biệt danh mới và trở thành nam chính; kể từ đó, anh là “ngôi sao của mọi bộ phim mà anh tham gia”, Lindsay Gibb, tác giả của National Treasure, cuốn sách nghiên cứu sự nghiệp và phong cách diễn xuất của Cage, nói. Trong suốt những năm 1980, danh tiếng của anh tăng lên nhờ những vai chính điển trai trong các phim như Peggy Sue Got Married, Raising Arizona (1987) của anh em Coen, và phim lãng mạn đoạt giải Oscar Moonstruck (1987), trong đó nhân vật của anh dấn thân vào một mối tình đậm chất opera với Cher.

Một trong những vai diễn ban đầu hay nhất của anh là trong Moonstruck năm 1987, với vai người thợ làm bánh mất một tay bị thất tình Ronny Cammareri, anh là thuốc nổ cảm xúc

Nhưng mặc dù trở thành tài sản được săn đón ở Hollywood, chắc chắn Cage không phải là người bình thường. Năm 1990, một bài tư liệu trên tờ Washington Post về anh mở đầu với câu hỏi có phần gai góc: ‘Liệu Nicolas Cage có thể đóng vai một gã bình thường không?’ Đáng lẽ phải hỏi là: ‘Nicolas Cage có muốn đóng vai một gã bình thường không?’ Nhìn lại hơn 100 phim của Cage, nổi lên một khuôn mẫu — một trong những diễn viên chọn đón nhận những bất ngờ trên hành trình đầy ắp thử nghiệm và những lựa chọn kỳ quặc.

Trong khi đó, ngoài màn ảnh, anh nghĩ mình là người theo chủ nghĩa siêu thực, và cố tình tạo ra một gã ngông cuồng trước công chúng. Đỉnh cao của điều này có lẽ là cuộc phỏng vấn năm 1990 mà anh thực hiện trên chương trình trò chuyện Wogan của Anh, quảng bá Wild at Heart, anh biểu diễn karate theo cách của anh trên sân khấu, cởi chiếc áo thun Wild at Heart đẫm mồ hôi ra và ở trần trong áo khoác da thực hiện nốt phần còn lại của cuộc phỏng vấn.

“Tôi thử, mở ngoặc, tạo ra sự huyền bí riêng, đóng ngoặc, xung quanh bản thân,” anh nói với The New York Times vào năm 2019. Một phiên bản của tính cách ngôi sao ban đầu này, xuất hiện trong Gánh nặng ngàn cân của tài năng kiệt xuất, dưới dạng phiên bản khử-già đáng sợ của Cage được gọi là Nicky, cũng mặc áo thun Wild at Heart, và chế nhạo Cage hiện tại rằng hãy thôi tập trung vào “diễn” và thay vào đó tập trung làm Ngôi sao Điện ảnh đi.

Mỗi vai diễn của Cage đều là diễn-cả-người: hai anh em sinh đôi khác hẳn nhau trong Adaptation (2002)

Ngược lại, điều thú vị ngày nay là Cage dè dặt thế nào khi hiện diện ngoài màn ảnh. Thi thoảng mẩu tin nhỏ về những thói quen lập dị của anh (như nói chuyện với quạ, dùng thìa với mèo cưng Merlin, hoặc mua một ngôi mộ hình kim tự tháp trong nghĩa trang ở New Orleans) sẽ nổi lên trên mạng xã hội, và truyền kỳ về những rắc rối tài chính sẽ trở thành bối cảnh cho sự nghiệp quá năng suất của anh, không thì chẳng ai quan tâm nhiều đến cuộc sống cá nhân của anh. Có lẽ đó là vì những gì Cage đang làm trên màn ảnh làm lu mờ tất cả những chuyện khác.

Bốn nhân cách Cage

Có bốn loại phim Cage, hoặc bốn nhân cách Cage xác định quan niệm của chúng ta về anh. Có Cage Lãng Mạn, cuồng nhiệt và tuyệt vọng trước một phụ nữ, cao ráo, mảnh mai và mắt một mí nhưng không đẹp trai kiểu cổ điển, sẵn sàng đấm xuyên tường một cách điêu luyện, thả hồn cô ấy bằng những ca khúc của Elvis Presley và bĩu môi ủ rũ nếu người yêu từ chối anh.

Tác phẩm ban đầu Valley Girl là câu chuyện tình lãng mạn không xứng giữa một cô gái ở thung lũng và một rocker, do Cage thủ vai. Cũng chính là điểm mà Mitchell đưa ra để đánh giá cao Cage suốt đời, sau khi xem phim đó ở tuổi 16: “Kẻ lập dị Cage-nguyên bản và tất cả các yếu tố của Cage đều ở dạng rất thuần khiết, chúng thực sự không có thời gian để trở thành chân dung tự họa,” cô nói. Rồi vài năm sau, đến Moonstruck: với vai người thợ làm bánh một tay bị thất tình Ronny Cammareri. Cage là thuốc nổ cảm xúc (“Tôi mất tay! Tôi mất cô dâu của tôi!”).

Valley Girl là câu chuyện tình lãng mạn không xứng giữa một cô gái ở thung lũng và một rocker, do Cage thủ vai

Giễu cợt sự bộc phát của Cage trên màn ảnh thì dễ rồi, nhưng sự mãnh liệt của anh, khi nói đến tình cảm, có vẻ phù hợp. Cage lãng mạn này, trái tim thuần khiết và không biết mỉa mai, sẽ xuất hiện lại thường xuyên trong các phim như City of Angels (1998), The Family Man (2000) hoặc Captain Corelli’s Mandolin (2001), nhưng khi có tuổi, anh không bao giờ có thể hoàn toàn lấy lại được sự mãnh liệt trẻ trung, sầu tình đó.

Cùng lúc đó, Cage Hành Động phát triển mạnh mẽ, trở thành mặt hàng chính của điện ảnh chủ lưu những năm 90 và đầu thập niên 2000. Năm 1996, The Rock kiếm được hơn 335 triệu đôla ở phòng vé. Năm sau, Con Air thu về 224 triệu đôla và Face/Off, 245 triệu đôla toàn thế giới. Bộ phim trộm xe năm 2000 của anh Gone in 60 Seconds kiếm được 237 triệu đôla, và phim phiêu lưu mạo hiểm National Treasure năm 2004 kiếm được 347 triệu đôla toàn thế giới, mặc dù có nhiều ý kiến phê bình trái chiều.

Với những phim hành động thành công này, Cage đã chứng tỏ mình là một cái tên trên bạt quảng cáo trước rạp thực sự, và đây là lúc, Dibb lập luận, “thực sự cuồng Cage” bắt đầu. Trước khi những phim không thuộc vũ trụ điện ảnh nào phải vật lộn mới hòa vốn ở phòng vé, trước khi tên tuổi của anh trở thành đồng nghĩa với một nụ cười khinh bạc và thành phim phát thẳng trực tuyến, Cage là ngôi sao hành động có khả năng lùa khán giả vào rạp.

Con Air (1997) là một trong những bộ phim mở ra một Cage Hành Động 

Trong suốt sự nghiệp của anh, còn một loại nhân cách Cage thứ ba, tinh tế hơn: Cage Nghệ Thuật. Không phải lúc nào anh cũng tinh tế. Cùng những chủ nghĩa-Cage như vầy: biểu cảm nét mặt méo mó, giọng nói không tự nhiên, hình thể có chủ ý. Mỗi vai diễn của Cage đều là diễn-cả-người.

Nhưng những lần xuất hiện tương đối hạn chế hơn đó dường như phù hợp hơn với hiểu biết của chúng ta về điều gì làm nên “diễn xuất hay”: hãy nghĩ đến việc anh vào vai một nhà văn nghiện rượu tự sát trong Leaving Las Vegas, một cựu lừa đảo mắc chứng OCD và nhân vật bị hội chứng Tourette (hội chứng rối loạn thần kinh thường làm người bệnh co giật – ND) trong Matchstick Men (2003), hai anh em sinh đôi khác hẳn nhau trong Adaptation (2002) và gần đây nhất là vai kẻ góa vợ tê liệt vì đau buồn trong Pig.

Thực ra, nhìn kỹ những màn trình diễn này, có thể thấy rõ cùng một kiểu cam kết mãnh liệt với những biểu hiện cảm xúc hoang dã, thể xác, tương tự những kiểu Cage bị chế giễu trong các phim hành động thôi — nhưng khi được một đạo diễn nghệ thuật khai thác, chúng dường như phù hợp hơn vào hiểu biết ngày càng hạn hẹp của chúng ta về điều gì làm nên “diễn xuất hay”.

Vai kẻ góa vợ tê liệt vì đau buồn trong Pig là lần xuất hiện thành công gần đây nhất của Cage Nghệ Thuật

Cuối cùng, vào cuối những năm 2000 và 2010, xuất hiện một nhân cách Cage thứ tư: Cage Mất Phương Hướng. Quan điểm phổ biến về nhân cách Cage này đồng hành với sản lượng phim phát thẳng trực tuyến phong phú của anh. Các tựa phim như Rage (2014), A Score to Settle (2019), Kill Chain (2019) hay Running with the Devil (2019) — tất cả các món ăn hành động không thể phân biệt được sử dụng cái tên Cage làm điểm bán hàng chính — đã xóa sổ hàng thập kỷ những màn trình diễn tuyệt hay và củng cố quan niệm rằng Cage chẳng làm gì ra hồn.

Trong những bộ phim này, Cage chưa bao giờ diễn chiếu lệ, mà lỗi là kịch bản yếu và phim hạng B, phương pháp làm việc của anh quá nổi bật, và có cảm giác sự mãnh liệt của anh đặt không đúng chỗ và chỉ làm mồi cho những trò nhại và meme. Tuy nhiên, phần đỡ nhất cho Cage Mất Phương Hướng tự trào này lại là thể loại kinh dị, một thể loại anh chỉ mới lấn sân gần đây, nhưng đã chứng kiến anh lần lượt được ca ngợi trong Mom and Dad (2017), Mandy (2017) và Color Out of Space (2019).

Tuy nhiên, con đường của Cage từ là một sức hút phòng vé và diễn viên đoạt giải Oscar đến trò đùa trên mạng và thần tượng văn hóa đại chúng trớ trêu đi đôi với việc nhìn chung người ta không thể chấp nhận rằng một người có thể làm nhiều thứ cùng một lúc. Gibb nói: “Người ta chỉ biết anh từ thời đại mà họ lớn lên, vì vậy nếu ai đó lớn lên trong thời kỳ Con Air, Face/Off, The Rock, thì họ chỉ biết về anh có vậy và rất nhiều lần họ yêu anh vì vậy nhưng hãy nghĩ anh ấy giống như một nốt nhạc.”

Running with the Devil (2019), một trong các món ăn hành động không thể phân biệt được sử dụng cái tên Cage làm điểm bán hàng chính

Đôi khi, rất khó tách những người hâm mộ Cage tha thiết với những người mỉa mai Cage, vì cả hai loại fan này đều tận tụy với anh như nhau. Petros Patsilivas, người sáng tạo và dẫn chương trình podcast Caged In, điểm từng phim của Nicolas Cage (và bất kỳ phim có liên quan nào nữa), đã thấy sự ngưỡng mộ mà anh dành cho nam diễn viên này tăng lên đáng kể khi dấn thân vào dự án: “Tôi gần như bị cuốn hút theo cung cách khoa học xã hội của một người đã có sự nghiệp lâu dài thế này và bị coi là trò đùa với mọi người. [Tôi nghĩ] ‘có lẽ nếu mình xem tất cả những bộ phim này, mình sẽ luận ra được thiên hạ nói đúng hay sai.’ Không phải nói ngoa chứ,” anh cười, “nhưng có lẽ anh ấy là một trong những diễn viên vĩ đại nhất còn đang làm việc hiện nay. Anh không ngại DIỄN trong mọi điều kiện.”

Tính nghệ thuật trong diễn xuất của Cage

Thật vậy, bất kỳ lời buộc tội nào nhằm vào Cage là một diễn viên dở, hoặc không biết diễn xuất, đều được đánh giá sai. Có lý do cho mọi tiếng la hét, cái cười toe toét, và run rẩy, dù bề ngoài xem ra những cái đó không ổn chút nào đi nữa. Và những quyết định thể hiện như vậy được các đạo diễn mà anh làm việc cùng hoàn toàn tán thành: ví dụ trong phim lãng mạn hài du hành thời gian Peggy Sue Got Married, Coppola đã để anh chọn tạo cho nhân vật của anh giọng nói the thé, bất chấp sự phản đối của bạn diễn Kathleen Turner và các giám đốc điều hành hãng phim, những người mà anh cáo buộc là muốn sa thải anh.

Trong phim lãng mạn hài du hành thời gian Peggy Sue Got Married, đạo diễn Francis Coppola (trái) đã để anh chọn tạo cho nhân vật của anh giọng nói the thé

Trong những vai diễn mang tính định hình như vậy, Cage đã thử nghiệm khả năng diễn và khả năng co kéo khuôn mặt, cơ thể và giọng nói của mình. Trong một bộ phim thời đầu khác, Vampire’s Kiss năm 1989, Cage đóng vai Peter Loew, một đại diện văn chương yuppie được cho là bị ma cà rồng cắn trong tình một đêm và bắt đầu phát điên, tin rằng mình đang biến thành một kẻ hút máu. Nguồn gốc của nhiều meme về Cage, Vampire’s Kiss là phòng thí nghiệm của bác sĩ điên dành cho nam diễn viên, đã rút rất nhiều từ bộ phim ma cà rồng câm Nosferatu, ăn gián sống và kéo dài cơ thể của mình để thể hiện một người đàn ông bị dày vò cảm xúc đúng nghĩa đen.

Một nhà phê bình vào thời điểm đấy miêu tả đó là “diễn xuất như thiêu như đốt”. Cage đóng vai Loew như dây điện: anh có thể thoải mái vui vẻ lúc này, và thả mình vào trạng thái giận dữ bộc phát vào ngay phút tiếp theo, dùng tứ chi dài của mình đập phá như một người đàn ông bị quỷ ám. Anh có thể đấm bạn, anh có thể rít vào mặt bạn, hoặc anh có thể đọc thuộc lòng bảng chữ cái.

Mặc dù diễn nhập thân và chủ nghĩa tự nhiên là bắt buộc vào cái thời Cage nổi lên — và thực sự thì nam diễn viên đã tự học đòi làm vậy một lần, trong vai một cựu binh Việt Nam bị thương trong Birdy (1984) — Cage muốn thực hiện cách tiếp cận thử nghiệm hơn cho diễn xuất của anh lấy từ chủ nghĩa biểu hiện Đức mà anh ưa thích, vốn thường được định nghĩa là “bác bỏ các quy ước phương Tây và miêu tả thực tế bị bóp méo dữ dội để tạo hiệu ứng cảm xúc” và kịch kabuki Nhật Bản. Cage thấy chủ nghĩa hiện thực là “nhàm chán”, như anh nói với Los Angeles Times vào năm 1994, và với anh không phải là cách chắc ăn để định vị chính xác một nhân vật (“Nhìn Cagney mà xem, anh ta có thật không? Không. Anh ta có thật không? Có.”, anh nói trong một phỏng vấn hồi năm 2013.)

Sự hóa-meme của Nicolas Cage đã biến anh trong trí tưởng tượng của công chúng từ một diễn viên tài năng, có phương pháp, thành những cảnh và biểu cảm khuôn mặt từ bối cảnh được chọn lọc. Ảnh: Cage trong Vampire’s Kiss

Anh cũng phát triển những cách hóa thân nhân vật thần bí của riêng mình, mà anh gọi là “nouveau shamanic” (tạm dịch “chủ nghĩa trừ tà mới”), theo đó anh sử dụng các kỹ thuật hoặc đồ vật để mở rộng trí tưởng tượng của mình và “lừa” anh tin mình chính là nhân vật. Đối với Ghost Rider: Spirit of Vengeance năm 2014, điều này có nghĩa là khâu các món đồ tạo tác nghệ thuật của Ai Cập vào trang phục của anh, vì những lý do không rõ chút nào.

Trong một phỏng vấn gần đây, Cage tuyên bố anh đã lấy cảm hứng từ các pháp sư nói nghiêm túc, miêu tả họ là “những diễn viên thực thụ chỉ đang kể những câu chuyện trong làng và cố gắng đưa ra câu trả lời cho bất cứ khủng hoảng nào trong làng”, đồng thời nói thêm rằng anh đã nảy ra khái niệm “nouveau shamanism” bởi vì “nghe có vẻ ngầu.” Cách tiếp cận này có vẻ nhẹ nhàng so với một số trò tai quái diễn dấn thân được các diễn viên như Christian Bale hoặc Jared Leto sử dụng, nhưng kết quả trên màn hình mang thương hiệu mãnh liệt của Cage.

Chất mãnh liệt này đã là tiền đề cho các meme kể từ khi chúng trở thành ngôn ngữ riêng. Nhưng việc Nicolas Cage được meme-hóa đã biến anh trong trí tưởng tượng của công chúng từ một diễn viên tài năng, có phương pháp, dù siêu thực và lập dị, luôn nỗ lực, luôn thử nghiệm - thành một tuyển tập các biểu cảm và cảnh phim: Nicolas Cage hét lên “đừng là ong chứ!” từ The Wicker Man (2006), đọc thuộc lòng bảng chữ cái trong Vampire’s Kiss, đóng giả một linh mục hết sức thất thường trong Face/Off… “Chúng ta đã có sự meme-hóa và biến hình của Cage từ chỗ chỉ là diễn viên thành một nhân vật văn hóa đại chúng thực sự đáng chú ý vượt hơn danh mục phim anh đóng,” Mitchell nói.

Gần đây Cage đã chuyển sang kinh dị với thành công trong các bộ phim như Mandy (2018) 

Thật thú vị, vấn đề của tất cả những thứ ngớ ngẩn kỹ thuật số này là nó làm phân tâm với nghệ thuật chân chính của anh. “Có những người chỉ nghĩ rằng thật vui khi xem [anh ấy], rằng [phim của anh ấy] là những bộ phim dở tệ và [chỉ] thích thú khi anh ấy quái đản,” Gibb nói. “Họ không thực sự nhìn thấy bản sắc của anh.” Cage-a-rama, liên hoan phim Nicolas Cage đầu tiên của Scotland, do Mitchell và Sean Welsh đồng sáng lập và lên chương trình, tích cực tránh khơi dậy trớ trêu đó, điều mà Mitchell thấy “làm mất giá trị của anh với tư cách là một diễn viên và cuối cùng đánh giá anh như một sự hiện diện trong đời sống của người khác,” cô nói. Trong thời gian diễn ra Cage-a-rama, họ cố gắng “tạo không gian cho sự chân thành và lòng yêu mến thuần khiết dành cho Cage mà chúng tôi thấy đã lớn dần qua nhiều năm chúng tôi [đã] vận hành liên hoan.”

Tuy nhiên, chính địa vị meme của Cage mới khiến Gánh nặng ngàn cân của tài năng kiệt xuất có mặt trên đời. Và thực tế, vì nó buộc “Nick Cage” phải đối đầu với "Cage-điên”, nó khẳng định, một lần nữa, rằng Cage thực sự là một diễn viên rất giỏi. Có lẽ, nó còn cung cấp một điểm dừng hoàn toàn cho đám fan khôi hài đã tràn ngập xung quanh Cage trong thập kỷ qua — vốn dĩ chỉ tốt cho sự nghiệp của anh và việc đánh giá cao các kỹ năng của anh.

Có lý do cho mọi tiếng la hét, cái cười toe toét, và run rẩy, dù bề ngoài xem ra những cái đó không ổn chút nào đi nữa. Ảnh: Cage trong phim The Wicker Man

Thực tế, một bài hồ sơ gần đây trên GQ đã đưa ra một ý tưởng đơn giản đến mức trần tục: có lẽ giải thích tốt nhất về Cage là anh ấy là “một người đàn ông chân thành trong một thế giới trớ trêu.”

Dịch: © Hải Đăng @Quaivatdienanh.com
Nguồn: BBC