Không phải sát thủ thiếu niên thường thấy
Khi nghĩ đến “sát thủ thiếu niên”, khó tránh khỏi việc hiện ra trong đầu một trong hai phim Kick Ass hoặc The Professional, dù đó là tốt hay không tốt. Hanna
 chẳng có điểm gì chung với hai phim này trừ việc cả ba đều có sát thủ 
thiếu niên. Hanna của Saoirse không có nét ngổ ngáo của Hit Girl (vai 
của Chloe Moretz) hay vẻ gợi cảm của Mathilda (vai của Natalie Portman).
 Cô là một người hoàn toàn ngây thơ với khả năng thượng thặng của một 
sát thủ máu lạnh. Cô không chần chừ. Nếu bạn có ý định đấu với Hanna, có
 khả năng bạn về chầu trời chỉ trong vài phút. Và không phải vì những 
thế võ không tưởng đâu. Những cảnh giao đấu được thiết kế để trông hoàn 
toàn thực tế và là kiểu giao chiến xuất phát từ việc không có kinh 
nghiệm gì ngoài việc được học từ người cha từng là điệp viên CIA trong 
một căn nhà gỗ nhỏ trên núi tuyết phủ suốt 16 năm. Và mối quan hệ của 
Hanna với vai Erik của Eric Bana hoàn toàn là tình phụ tử thương yêu, và
 không phải theo cách mỉa mai như Big Daddy với Hit Girl. Hanna vừa mang
 nét đe dọa đời thực vừa cần một cái ôm thân thiện như nhau. Đó là một 
sự kết hợp hiếm thấy trên màn ảnh và Ronan hoàn toàn sở hữu vai này.

Ronan Saoirse trong Hanna
Không phải phim sát thủ thiếu niên thường thấy
Thay vì theo bước các lối mòn và chủ đề của những phim sát thủ thiếu niên hay hành động khác, Hanna
 giống các tác phẩm siêu thực về “người khác” hoặc ở một chừng mực nào 
đó, giống các phim trong phong trào Làn sóng mới của Pháp (thập niên 
50-60) và phim điệp viên châu Âu thập niên 60. Wright Pickpocket công 
nhận Pickpocket của Bresson là nguồn cảm hứng cho các cảnh hành động, E.T., Being There, Herzog and Lynch cho âm hưởng và nhân vật, và Dr Strangelove cùng các câu chuyện cổ tích cho các khía cạnh thuộc thiết kế phim và trang phục. Vì sự kết hợp này, Hanna
 có cảm giác vừa quen vừa lạ, như thứ gì đó bạn có thể từng xem nhưng có
 cho vàng cũng không nhớ được đã thấy ở đâu. Bộ phim được rắc đầy những 
mẩu lập dị có cảm giác vừa rất sai mà cũng rất đúng, đặc biệt là nhân 
vật Isaacs. Là thân cận của Marissa (Cate Blanchett thủ vai), được nam 
diễn viên Tom Hollander thể hiện tuyệt vời đến mức đáng sợ tột đỉnh, là 
một dạng Petter Lorre mang phong cách Tarantino giúp mang đến nền tảng 
cho bài nhạc được ưa thích trong toàn bộ bản ghi âm, The Devil Is In The Details, một tác phẩm khó nghe mà đẹp ngẫu hứng và bản nhạc nhảy tương ứng, The Devil is in the Beats.
Âm thanh
Về
 mặt này, phần âm nhạc còn lại của The Chemical Brothers thật đáng kinh 
ngạc. Không tạo không khí như những gì bạn thường mong đợi ở một bản 
điện tử, âm nhạc ở đây cực kỳ khoan thai, đánh đòng đưa qua lại giữa 
việc làm khán giả cảm thấy khó chịu, hồ hởi và thanh bình. Thứ ta đáng 
nhẽ phải cảm thấy không bao giờ rõ ràng. Bản thu yêu cầu một phản ứng 
rất cụ thể, thậm chí nếu bạn không thích phim, cũng không thể không đề 
cao vai trò của bản nhạc trong việc ảnh hưởng đến quyết định của bạn. 
Nhưng không chỉ có âm nhạc là nổi bật, mà âm thanh tổng thể cũng vậy. 
Wright đã công bố tình yêu của mình dành cho việc biên tập âm thanh 
trong nhiều bài phỏng vấn, và điều này tạo ấn tượng rõ ràng trong không 
gian âm thanh suốt phim.

Hanna (2011)
Diễn xuất của mọi diễn viên đều tuyệt vời
Dù 
Saoirse Ronan rất nổi bật, cô cũng không phải là diễn viên tuyệt duy 
nhất trong phim. Chúng ta còn có Eric Bana, Cate Blanchett, Olivia 
Williams, Tom Hollander (đã đề cập ở trên), Jason Flemyng, Martin 
Wuttke, và Jessica Barden đôi lúc hài hước. Rõ ràng Barden 18 tuổi (vai 
Sophie) đã gây ấn tượng trong Tamara Drewe năm 2010, và trong 
đây cũng tương tự. Cô là nhân vật bên cạnh hoàn hảo cho Hanna và mối 
quan hệ ngắn ngủi nhưng quan trọng vẫn còn ở lại sau khi phim kết thúc. 
Wright khá mát tay khi chỉ đạo diễn viên, thường để họ có nguyên liệu 
đầu vào và cho họ tự do ứng biến. Riêng ở Hanna, ông hướng dẫn 
họ giữ các yếu tố đen tối của truyện cổ tích trong đầu, đó là lý do bạn 
không nên ngạc nhiên nếu thấy bản thân mình bỗng dưng muốn so sánh 
Blanchett với nhân vật Phù thủy ác phương Tây (trong The Wizard of Oz)
 có giọng Texas nhẹ. Nhân vật quyết tâm Marissa của Blanchett lúc nào 
cũng mặc màu xanh lục là có lý do. Khi làm việc với các nhân vật, Wright
 bắt đầu từ các hình mẫu trong truyện cổ tích và rẽ nhánh từ đó, mỗi 
phần đều được dàn diễn viên toàn sao của ông thể hiện đến mức gần hoàn 
hảo.
Những điều không ngờ đến
Không nên hé lộ quá nhiều, vì một phần niềm vui thú trong Hanna
 là việc mọi thứ có vẻ kỳ quặc và không ngờ đến như thế nào. Nên miễn là
 bạn chuẩn bị cho điều đó, bạn sẽ thích. Hanna
là dạng phim mà ít nhất hiểu biết về âm hưởng trước
 khi ngồi xuống xem chỉ có thể nâng cao trải nghiệm của bạn mà thôi. Chỉ
 cần nhớ là bộ phim sở hữu một phong cách và âm hưởng không giống bất cứ
 thứ gì Joe Wright từng thử trước đây. Thực ra, lúc duy nhất trong toàn 
bộ phim khiến bạn có thể nghĩ “À há! Joe Wright này!” là trong một cảnh máy quay cố 
định kéo dài, mang đặc tính của cảnh trên bãi biển Dunkirk trong Atonement và cảnh tại Skid Row trong The Soloist. Cảnh bắt đầu với Erik tại một trạm xe điện – bạn hãy tự mình khám phá cảnh này được tận dụng thế nào. Hanna gần như là ba phim nhập vào làm một để tạo nên một thứ chỉ có thể gọi là tuyệt vời.
Dịch: © Mai Khanh @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Film.com