Kenji Iwaisawa kể chi tiết về những thử thách sáng tạo và những pha chạy nước rút thú vị trong phim truyện hoạt hình 100 mét của anh.
Năm 2019, Kenji Iwaisawa đã cho ra mắt bộ phim
On-Gaku: Our Sound
đầy cá tính, kinh phí thấp, kể về ba học sinh trung học không mấy ấn
tượng thành lập một ban nhạc — mặc dù không được đào tạo bài bản, không
có tài năng và không có kiến thức âm nhạc. Được chuyển thể từ bộ truyện
tranh tự xuất bản của Hiroyuki Ohashi,
On-Gaku: Our Sound mang trong mình một năng lượng punk phá cách, khác biệt so với những bộ phim truyền thống cầu kỳ hơn.

|
Sinh ra để chạy: do Kenji Iwaisawa đạo diễn, 100 Meters kể về một ngôi sao chạy bộ tên là Togashi và tình bạn của anh với Komiya, một học sinh chuyển trường và cũng là đối thủ của anh
|
Phim mới của Iwaisawa,
100 Meters (
Hyakuemu), dựa trên
bộ truyện tranh của Uoto, kể về hai vận động viên chạy nước rút tài
năng từ tiểu học đến trung học rồi đến đường đua chuyên nghiệp khi
trưởng thành. Togashi sở hữu năng khiếu bẩm sinh, anh vẫn bất bại trong
cuộc đua 100 mét, nhưng anh chạy như một cỗ máy tự động. Chiến thắng
chẳng mang lại cho anh niềm vui nào. Komiya bắt đầu chạy để thoát khỏi
sự bất lực trong việc kết nối với người khác, nhưng anh không được đào
tạo — vì giữ lòng trung thành mà anh cứ chạy trong đôi giày đang rã nát.
Togashi huấn luyện Komiya; Komiya giúp Togashi khám phá niềm vui chạy
bộ. Một tình bạn lâu dài và sự cạnh tranh nảy nở, dẫn đến cuộc đua cuối
cùng đầy thách thức.
So với
On-Gaku: Our Sound thì
100 Meters
trau chuốt hơn nhiều. Iwaisawa, tự nhận mình “hoàn toàn không có kinh
nghiệm chạy bộ”, đã khéo léo kết hợp kỹ thuật rotoscoping với hoạt hình
vẽ tay để nắm bắt năng lượng của môn thể thao này. Anh đã nói về
100 Meters trong một phỏng vấn qua email gần đây với
Animation Magazine.

|
“Khi bắt đầu dự án này, việc đầu tiên tôi làm là đi xem một cuộc thi
chạy bộ,” Iwaisawa nói. “Tôi đã chứng kiến một cảnh mà bạn chỉ có thể
thấy tại chỗ: Các vận động viên vào sân, chuẩn bị khối xuất phát và khởi
động. Nhìn thấy cảnh đó khiến tôi nghĩ, ‘Mình muốn đưa cảnh này vào
phim’”
|
“Hầu như không có tác phẩm điện ảnh nào ở Nhật Bản lấy chủ đề về chạy
nước rút 100 mét, môn thể thao cự ly ngắn,” Iwaisawa nói. “Vì vậy, ý
tưởng thực hiện điều trước giờ chưa ai từng thử vô cùng hấp dẫn. Manga
gốc khá đồ sộ, vì vậy chúng tôi phải thảo luận về cách chuyển thể cho
phù hợp với thời lượng phim, chắc chắn không tránh khỏi phải tái cấu
trúc cốt truyện. Ban đầu tôi đề xuất, ‘Tôi muốn theo cấu trúc này, bao
gồm một số yếu tố nguyên tác.’ Sau đó, chúng tôi đã nhận được nhiều phản
hồi từ ông Uoto.”
Tạo hình và tông điệu của
100 Meters rất khác với
On-Gaku: Our Sound. “
100 Meters
là một câu chuyện thể thao, thể hiện một Togashi thiên tài, và Komiya
thiếu tài năng nhưng chạy với thôi thúc ám ảnh, không ngừng nghỉ,” đạo
diễn chia sẻ. “Câu chuyện cũng kể về hai kiểu người hoàn toàn khác nhau
gặp gỡ và cuối cùng hình thành cuộc cạnh tranh đảo ngược vị thế. Đương
nhiên, điều này dẫn đến một cốt truyện có phần khắc kỷ hơn so với
On-Gaku.”

|
Một trong những thách thức của bộ phim là duy trì tính nhất quán khi đưa hai nhân vật chính từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành
|
Iwaisawa đã xem các clip vận động viên chạy bộ trên YouTube và thậm chí
còn thử phân tích từng khung hình các chuyển động, nhưng vì bản thân
không phải là họa sĩ hoạt hình, anh cho biết đã giao khâu chuyển động và
các phân cảnh chạy cho Keisuke Kojima, đảm nhiệm thiết kế nhân vật và
chỉ đạo hoạt ảnh. “Mặc dù cá nhân tôi không nghiên cứu sâu nhưng êkíp
làm phim đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng và chuyển các chuyển động thành hoạt
hình,” anh nói thêm. “Tôi sử dụng rotoscoping vì tôi chỉ có thể sáng
tạo bằng phương pháp đó.”
Đạo diễn cho biết rất khó thể hiện cảm
giác tốc độ. “Trong hoạt hình thông thường, miêu tả cảnh chạy bằng ba
hoặc hai khung hình các tư thế, nhưng chạy với tốc độ đáng kinh ngạc như
vận động viên lại khá hiếm trong hoạt hình tiêu chuẩn,” anh giải thích.
“Tôi nhận ra một cú chạy nước rút toàn lực chỉ diễn ra trong một khung
hình, chứ không phải ba hay hai khung hình. Khi bạn nhìn các vận động
viên chạy thực sự, họ chạy nhanh đến mức tạo cho bạn ảo giác như thể họ
được tua nhanh. Đó là khác biệt giữa cách chạy của vận động viên và cách
chạy của người bình thường.”

|
Thách thức lớn khác là làm sao miêu tả hai nhân vật khắc kỷ như Togashi và Komiya truyền tải cảm xúc một cách trực quan
|
Một trong những thách thức của bộ phim là duy trì tính nhất quán khi đưa
hai nhân vật chính từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành. “Giai đoạn
tiểu học và phần trung học do các nhóm khác nhau thực hiệ,” anh giải
thích. “Thời tiểu học được thực hiện bằng phương pháp gần với kỹ thuật
hoạt hình tiêu chuẩn, trong khi thời trung học sử dụng rotoscoping.
Chúng tôi gặp khó khăn vì các nhóm khác nhau sử dụng phương pháp khác
nhau. Đôi khi các nhân vật chuyển động theo cách chúng tôi không dự
tính, hoặc các yếu tố được thêm vào với ý đồ tốt lại hoàn toàn trái
ngược với tầm nhìn của chúng tôi. Điều chỉnh cho khớp thực sự là thách
thức.”
Một thách thức lớn khác là làm sao miêu tả hai nhân vật
khắc kỷ như Togashi và Komiya truyền tải cảm xúc một cách trực quan.
“Togashi thể hiện khuôn mặt rất biểu cảm, nên không quá khó truyền tải
cảm xúc của cậu ấy,” Iwaisawa nhớ lại. “Nhưng với Komiya, kìm nén cảm
xúc mới là quan trọng hơn — có những lúc thực sự không thể biết cậu ta
đang nghĩ gì. Hoạt hình thường sử dụng biểu cảm khuôn mặt để truyền tải
cảm xúc, nhưng Komiya là nhân vật có khó khăn trong việc biểu cảm, nên
thực sự là khó.”

|
“Trong hoạt hình thông thường, miêu tả cảnh chạy bằng ba hoặc hai
khung hình các tư thế, nhưng chạy với tốc độ đáng kinh ngạc như vận động
viên lại khá hiếm trong hoạt hình tiêu chuẩn,” đạo diễn giải thích
|
Bộ phim cũng sử dụng các đoạn phim dựng cảnh luyện tập làm cách truyền
tải nhiều thông tin mà không cần lời thoại. “Là đạo diễn, rất khó điều
chỉnh nhịp độ để các phân cảnh không bị rời rạc,” anh chỉ ra. “Chúng tôi
quay cảnh quay người thật trước, chỉnh sửa và thiết lập nhịp độ. Với
hoạt hình thông thường, tôi nghĩ bạn sẽ điều chỉnh nhịp độ trong giai
đoạn phân cảnh hoặc sau khi hoàn thành bản vẽ, nhưng với rotoscoping,
bạn có thể thiết lập một nhịp điệu nhất định khi quay người thật trước,
nên việc này không quá khó khăn.”
Cuộc đua cuối cùng của
100 Meters
diễn ra vào một ngày mưa khiến bảng màu giảm xuống còn đen, xám và
trắng. “Khi bắt đầu dự án này, việc đầu tiên tôi làm là đi xem một cuộc
thi chạy bộ,” Iwaisawa nói. “Tôi đã chứng kiến một cảnh mà bạn chỉ có
thể thấy tại chỗ: Các vận động viên vào sân, chuẩn bị khối xuất phát và
khởi động. Nhìn thấy cảnh đó khiến tôi nghĩ, ‘Mình muốn đưa cảnh này vào
phim.’ Tôi nghĩ nếu chúng tôi có thể thể hiện trong một cảnh quay liên
tục, theo chân các vận động viên trong suốt thời gian, thì đó sẽ là một
điểm nhấn thực sự mang tính điện ảnh.

|
“Tôi tin rằng cuộc đua cuối cùng đã trở thành một trong những cảnh đáng nhớ nhất trong phim.” — Kenji Iwaisawa
|
“Tôi muốn thể hiện bằng một cách tiếp cận xa hoa và táo bạo. Miêu tả mưa
không quá khó, vì manga gốc có cảnh cuộc đua cuối cùng ướt đẫm mưa. Để
truyền tải cảnh đó, chúng tôi đã sử dụng các kỹ thuật làm dịu màu sắc:
Tôi tin rằng cuộc đua cuối cùng đã trở thành một trong những cảnh đáng
nhớ nhất trong phim.”
Dịch: © Ngân Mai @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Animation Magazine