
Theo sau hai phim mở rộng những thế giới quen thuộc — 
Toy Story 3 năm 2010 và 
Cars 2
 năm 2011 — đây là cơ hội đầu tiên để một hãng phim vốn nổi tiếng có 
những nhân vật độc đáo này đưa ra một dàn nhân vật mới toanh kể từ sau 
Up của 2009 và cũng là lần đầu tiên phim Pixar có nhân vật nữ chính. Thế tại sao, chính xác là, 
Brave khiến tác giả bài viết này băn khoăn đến vậy?
Brave lấy
 bối cảnh Scotland thời cổ với những cuộc thi thố để giành lấy trái tim 
người đẹp, ông bố ngờ nghệch mà thương con và, tất nhiên, những phép 
thuật đem lại hậu quả khôn lường.
        
Lần đầu tiên xem trailer 
Brave, tác giả thấy mình sửng cồ với 
những gì xem được; từ trong thâm tâm lên tiếng oán trách rằng bộ phim 
này thể hiện một Scotland lãng mạn hóa chưa bao giờ tồn tại, một 
Scotland được nhào nặn hết sức rập khuôn. “Pixar lẽ ra phải biết chứ,” 
tiếng lòng của tác giả tiếp tục gào thét. “Chẳng lẽ toàn bộ cách làm của
 họ là phá vỡ sự rập khuôn để rồi sáng tạo ra những nhân vật tròn trịa?”
 Ngay sau suy nghĩ đó, tác giả nhớ 
Ratatouille đã lý tưởng hóa bối cảnh Paris, trung thành với sự thật như Disneyland, còn 
Cars 2 đáng tiếc sáo mòn về ô tô. Pixar đã làm như vậy bao năm nay rồi, vậy mà tác giả thậm chí không nhận ra.
Nếu
 nói rằng phim Pixar chẳng có gì ngoài sức hấp dẫn phổ quát và tư duy đi
 trước trong xuất phẩm của họ thì có vẻ kỳ cục. Hai phần đầu của 
Toy Story và 
Monsters Inc.,
 những phim được cho là làm nên danh tiếng cho Pixar và đứng vững chãi 
trong cái ngành nghề tìm cách thoát khỏi sự rập khuôn. Những phim này 
dạy chúng ta rằng cao bồi có thể nhát gan, phi hành gia được cho là ngốc
 hơn là khoác lác, và quái vật dưới gầm giường chỉ làm công việc của 
chúng thôi mà (và cũng dễ thương phết khi bạn hiểu chúng). Ba phim này —
 cùng với 
Finding Nemo tiếp sau đó — làm nên thương hiệu Pixar,
 và vì thế không có gì ngạc nhiên khi chúng ta đi đến chỗ kỳ vọng mức độ
 cao hơn nào đó về lòng khoan dung và sự thấu hiểu từ mọi thứ đến từ 
vườn ươm nghệ thuật biểu diễn của họ.

Nhân vật Frozone trong The Incredibles có người vợ da đen hấp dẫn dù không thấy rõ trên phim
Tuy nhiên, khi Pixar phát triển thì số lượng chỉ trích mà họ phải đối 
mặt vì quay lại với văn hóa rập khuôn không được chào đón ở những phim 
gần đây cũng tăng lên. Ví dụ, 
The Incredibles dấy lên những lời
 phàn nàn không chỉ về việc nhân vật Frozone hoàn thành vai trò “cứu rỗi
 hài u tối” hơi bị quá tốt, mà còn vì sự hiện diện của nhân vật người vợ
 siêu phàm bị phê phán là đầy tràn sáo rỗng về phụ nữ da đen hấp dẫn mặc
 dù không thực sự được nhìn thấy trên phim. Những hoài nghi tương tự về 
phân biệt chủng tộc nổi lên với 
Cars 2 (cho rằng việc sử dụng răng trong thiết kế nhân vật của bộ phim này chịu ảnh hưởng bởi mô-típ phân biệt chủng tộc). 
Toy Story 3
 bị kết tội cả về phân biệt giới tính lẫn kỳ thị đồng tính trong việc 
thể hiện Barbie và Ken (“Kết hợp một người đồng tính với một người ghét 
đàn bà, trò đùa về Ken ám chỉ rằng điều tồi tệ nhất với một cậu con trai
 có thể hoặc là một đứa con gái hoặc là một người đồng tính,” bị đả kích
 kịch liệt trên tạp chí 
Ms.). 
Wall-E nhận những bình luận tương tự về ám ảnh giới tính thể hiện trong nhiệm vụ được giao cho rôbô “nam” và rôbô “nữ”.
Những chỉ trích này càng khắc nghiệt hơn cái ý niệm cho rằng 
Brave và 
Ratatouille thể
 hiện ý tưởng lỗi thời, phi thực tế về bối cảnh; suy cho cùng, cái tội 
đó có dây mơ rễ má lâu dài xuyên suốt thể loại hoạt hình và cách kể 
chuyện nói chung, nhất là những câu chuyện cổ tích lấy bối cảnh thôn dã 
nào đó. Và cho đến giờ, có lẽ là ngẫu nhiên tốt lành nên ngay cả những 
ví dụ về kỳ thị chủng tộc và giới tính trong 
Cars 2, 
The Incredibles và 
Toy Story 3
 được cảm nhận một cách tương đối… nếu không nói chính xác là vô hại. Có
 lẽ đây là sức mạnh của thương hiệu đáng tin cậy Pixar, nhưng ai thực sự
 tin rằng có ý đồ kỳ thị thực sự đằng sau biểu hiện khó hiểu của Ken, 
hoặc thiết kế răng hô hở hoác trong 
Cars 2 nói lên không gì 
khác hơn là nỗ lực tạo cho chiếc xe một tính cách khác biệt thấy rõ? Bất
 chấp chứng cứ này, vẫn có một sức quyến rũ để tin rằng những biểu hiện 
của một sự rập khuôn như thế là vô tình, phần nào đó, rằng các họa sĩ 
hoạt hình và biên kịch ở Pixar không “cố ý”.

Con người trở nên béo phì trên phi thuyền Axiom
Cái câu bào chữa “chỉ là sự trùng hợp vô tình!” trở nên quá là không 
đáng tin khi câu chuyện cứ xoay quanh sự rập khuôn. Lấy ví dụ, thể hiện 
sự béo phì trong 
Wall-E, có gì đó mà tạp chí 
Slate đã phản ứng khi phim này ra mắt năm 2008: “
Wall-E
 là một phim có tính cách tân và hình ảnh ngoạn mục, nhưng ‘sự châm 
biếm’ mà phim này vẽ ra thật là cách nghĩ giản đơn,” Daniel Engber viết.
 “Phim đưa ra phép tương tự giữa béo phì với thảm họa môi trường, đẩy 
đến ý niệm rằng văn hóa phương Tây bệnh hoạn cả con người lẫn hành tinh 
với cùng một chứng bệnh vì giàu có… Nhưng ẩn dụ này chỉ hiệu quả nếu bạn
 tin vào những huyền thoại tương tự về quá cân: Con người nhu nhược, 
lười nhác và ngu ngốc. Chắc chắn, đó là cách Pixar miêu tả tương lai của
 nhân loại.” Sự củng cố cho kiểu rập khuôn đó không thể được phẩy tay 
cho qua bằng sự trùng hợp vô tình; đây là thứ cần thiết cho sự phát 
triển kịch bản.
(Một số người nghĩ rằng Pixar có vấn đề với việc thể hiện sự béo phì nói chung; trong bài báo trên tờ 
Children’s Literature Association Quarterly có tựa đề "Fat and the Land: Size Stereotyping in Pixar’s Up" (tạm dịch: Béo phì và xứ sở: Kích cỡ rập khuôn trong phim 
Up của Pixar), Kate Flynn lập luận rằng bộ phim 
Up năm 2009 đi theo một xu hướng tương tự như 
Wall-E,
 nhưng ở mức độ nhỏ hơn. Cô giải thích, “Nhân vật Russell vẫn cộng hưởng
 một cách thể hiện có vấn đề kéo dài về ‘cậu bé béo phì’. Hãy nghiên cứu
 khẳng định của Pixar rằng hình dáng là ‘cốt cách của nhân vật’. Nhân 
vật Ellie được vẽ với vóc dáng "mình dây". Trong thời lượng ngắn ngủi 
của nhân vật này trên màn ảnh, Ellie khởi xướng mọi hoạt động với Carl. 
Kịch bản nói rằng cô rất năng động: cô ‘lái tàu’, ‘đứng dạng chân’, và 
lập đi lập lại từ ‘thề đi’ ở những nơi bất ngờ. Ngược lại, khi lần đầu 
tiên Carl xuất hiện lúc còn là cậu bé, mặt mũi, thân hình tròn ủng. 
Trong khi hành động của Ellie bất thần và bất ngờ thì Carl lật bật vất 
vả.”)

Carl và Ellie khi còn là những cô cậu bé trong Up
Monsters Inc. và 
Toy Story không chừng còn đặt chuẩn 
quá cao về phương diện sở thích của Pixar, hay thậm chí là nhận thức về,
 sự rập khuôn. Đúng vậy, các phim này hả hê cấu véo kỳ vọng về nhân vật 
dựa trên những chuẩn mực văn hóa và ngoại hình, mà trong từng phim, đó 
là cốt lõi của toàn bộ câu chuyện. Không có “Nếu quái vật không là quái 
vật thì sao?” thì không có 
Monsters, Inc.; tương tự, không có Woody đối lập với những gì bạn trông đợi từ một gã cao bồi, thì 
Toy Story sẽ thành… ờ, 
Small Soldiers.
 Tác giả không biết liệu Pixar thực ra có sở thích nào trong việc liên 
tục chống lại những tư tưởng đang thịnh hành trong nền văn hóa đại chúng
 và xã hội nói chung hay không. Tác giả hồ nghi rằng công ty này muốn 
làm cả hai: cách tân vừa đủ để có sản phẩm vĩ đại tiếp theo, nhưng không
 quá đáng đến mức bị xa lánh vì thiếu những điều quen thuộc với khán giả
 mục tiêu. Nhưng ở trung tâm mọi việc hãng phim này làm là vấn đề về 
liệu câu chuyện có được phục vụ tốt nhất bởi hành động đang được nói đến
 này không. “Câu chuyện là tất cả” là một khẩu hiệu phi chính thức của 
Pixar — không chỉ được nhắc đi nhắc lại trong các cuộc phỏng vấn với 
nhân viên của Pixar mà còn là kim chỉ nam theo đúng nghĩa đen trong toàn
 bộ văn phòng đóng tại Emeryville, California của hãng này — nhưng, cũng
 như “Pixar Story Rules” cho thấy, không có gì ở đó cho thấy có nhu cầu 
phá vỡ bất cứ thông lệ nào khác hơn là lối kể chuyện đoán trước được.
Phim
 của Pixar không ngừng hoài niệm, chật vật với việc có nên xáo trộn và 
phủ định hay cứ toàn tâm bám chặt điều này. Về phía khả năng đầu, bạn có
 
Monsters, Inc., 
Ratatouille và các phim 
Toy Story, tất cả đều xoay quanh ý niệm rằng nhân vật phải vượt lên trên những kinh nghiệm. Còn ở cực đối lập, 
The Incredibles và 
Cars đều quay lại với “những giá trị truyền thống”. 
Wall-E cũng làm điều tương tự, ngoại trừ những ý niệm như “đừng ăn quá nhiều và hãy nghĩ tới việc luyện tập”. Carl trong 
Up tìm lại được niềm vui sống và phiêu lưu mà ông đã đánh mất sau khi vợ qua đời, điều này giống như nhân vật Marlin trong 
Finding Nemo.

Carl và Marlin tìm lại niềm vui sống và phiêu lưu đánh mất sau khi vợ qua đời
The Incredibles thực sự là một ví dụ hay cho nỗi lo về sự rập 
khuôn. Hãy xét một cách khách quan, dường như đây là một phim bảo thủ 
một cách đáng ngạc nhiên trong câu chuyện kể và chủ đề chung; không 
những phim này dạy chúng ta rằng, này, mọi người không có gì đặc biệt, 
chỉ có con người này đặc biệt, nhưng những nhân vật nữ trong phim có 
tính cách truyền thống một cách đáng buồn. Mặc dù Bob thu hồi được đôi 
găng tay siêu nhân và Dash hiểu rằng đôi khi bạn phải lùi lại để cho con
 người nhỏ mọn đó cảm thấy yên chí về bản thân họ, Helen băn khoăn về 
tính bền vững của gia đình còn Violet lại có đủ tự tin để đảm bảo rằng 
có có thể mặc quần áo sặc sỡ hơn — sơ mi màu hồng, tất nhiên, vì cô là 
con gái — và nói chuyện với trai đẹp ở trường. Phim này hớn hở đề cao 
những giá trị gia đình rập khuôn theo một cách xem ra đáng báo động, 
nhưng hiệu quả. 
The Incredibles không phải là câu chuyện về sự 
tiến hóa hay thay đổi, mà các nhân vật sống đúng với mình và tái khám 
phá sức mạnh mà điều đó mang lại. Suy cho cùng, siêu nhân ủng hộ duy trì
 hiện trạng.
Thật rối rắm và đi ngược lại với quá khứ của họ — có
 lúc đã chỉ ra rằng quan điểm sai lầm đang quay lại khi, thỉnh thoảng 
ước gì mọi việc vẫn như cũ — không nghi ngờ gì nữa sẽ thấm nhuần và làm 
đảo lộn cả Pixar lẫn những nhà phê bình hãng phim này trong những năm 
sắp tới. Cũng như phim của Pixar có thể huých vào những ý tưởng quen 
thuộc và lỗi thời mà xã hội đấu tranh để thay đổi, hãng này sẽ bám lấy 
những ý tưởng khác — có khi vô tình, có khi hoàn toàn chủ ý — nếu phục 
vụ được bất kỳ kịch bản nào có trong tay. Đôi khi, Pixar sẽ cố làm cả 
hai việc cùng lúc: Hãy xem 
Brave với vai nữ chính vượt lên 
những khuôn sáo về nàng công chúa thụ động, e lệ. Chung cuộc, quan hệ 
của Pixar với sự râp khuôn văn hóa là phức tạp và đa chiều như phim của 
họ… có thể có và cũng có thể không làm cho những thứ như thế này dễ 
nuốt:
        
Dịch: © Yên Khuê @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Time

 Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên 
Facebook của chúng tôi